xin lỗi, mình đến trễ rồi, mình là phụ nữ Việt Nam. Đối với mình mà nói, đây vẫn luôn là một câu hỏi nhạy cảm, vậy nên nếu có gì không đúng, xin thứ lỗi.
bạn trai tôi là người Trung Quốc. Chúng tôi quen nhau ở Hồ Chí Minh, sau khi chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương 2 tuần thì anh ấy phải đi Hà Nội làm việc. Tính đến giờ chúng tôi đã yêu xa được 2 năm, không ít khó khăn, tủi thần. Mỗi lần nghe thấy bạn trai tôi là người Trung Quốc, mọi người đều nghĩ anh ấy chắc chắn là người đã có tuổi( tầm 40 tuổi), đã từng kết hôn, kiểu vậy. Bố mẹ tôi thuộc tuýp người bảo thủ, ban đầu không mấy vui vẻ, cũng không nghĩ mình có thể kiên trì được 2 năm, lại còn đưa anh ấy về nhà ra mắt, cuối cùng cũng từ từ chấp nhận cuộc tình này.
Để mình nói chút về bản thân: vì bố mẹ mình rất chăm chỉ, nên gia đình cũng tính là có điều kiện, chị gái làm việc ở 1 công ti tại Hồ Chí Minh, em trai làm IT, mình thì sáng đi làm tối đi dạy học, thỉnh thoảng bán một chút đồ nội địa Trung, tôi cũng không cần được bao nuôi, tại sao mình phải gả đến Trung Quốc ? Đối với tôi là vì Tình Yêu. Vì anh ấy xứng đáng nhận được tình yêu từ một cô gái bình thường, chứ không phải dùng tiền để mua, mình cũng xứng đáng nhận được sự chiều chuộng, xứng đáng được mọi người tôn trọng.
Mình chỉ hi vọng sau này khi nghe thấy vợ Việt Nam xin đừng vội coi thường.Nếu không tôn trọng, thì đừng cưới xin. Hi vọng dù là quốc gia nào, nam hay nữ, bạn hãy tặng phiên bản tốt nhất của bản thân cho người mình yêu. Hôn nhân là vì yêu chứ không phải vì đến tuổi mà cưới.