ĐỨA TRẺ LỚN LÊN TRONG MỘT GIA ĐÌNH THIẾU TÌNH THƯƠNG THÌ SẼ NHƯ THẾ NÀO?
Bạn trai của tôi.
Lần đầu tiên anh đến nhà tôi ăn bánh bao do mẹ tôi làm, anh cực kỳ ngạc nhiên, nói rằng: “Tại sao trên đời này có thể có loại bánh bao ngon thế này, hương vị khác hoàn toàn với bánh mua ở ngoài”, anh còn nói đây là loại bánh bao ngon nhất mà anh từng ăn trong hơn 20 năm qua. Mẹ tôi đau lòng nói, đứa trẻ này sao lại đáng thương thế này chứ, sau này có gì ngon thì gọi nó đến ăn cùng. Mẹ còn mắng tôi có phúc mà không biết hưởng (bạn trai tôi quả thực chưa từng ăn cơm gia đình).
Giới thiệu một chút về anh người yêu dễ thương của tôi nè. Đẹp trai, con người tính tình cũng tốt, nhưng cũng khá yếu đuối, nhạy cảm và dễ bị tổn thương.
Năm anh 6 tuổi thì bố mẹ ly hôn, người bố giàu có nhiều tiền có con với người phụ nữ khác, bỏ rơi mẹ anh. Năm anh 8 tuổi, mẹ anh vì bệnh trầm cảm, đã nhảy từ tầng 8 của tòa nhà, kết thúc cuộc đời mình. Từ đó về sau, anh không bao giờ dám gọi người đàn ông đó là bố nữa, cũng không bao giờ muốn gặp lại ông ta nữa. Từ sau năm 8 tuổi, anh với bà ngoại nương tựa nhau mà sống. Năm anh 10 tuổi, bà ngoại cũng qua đời. Anh từ chối đề nghị muốn đón anh về sống cùng của bố, bắt đầu cuộc sống tự lập. Mãi đến năm 19 tuổi thì quen biết tôi.
Anh là thiên sứ trong cuộc đời tôi. Anh ấm áp, lương thiện, làm việc gì cũng luôn nghĩ đến cảm nhận của người khác đầu tiên, luôn yêu thương nuông chiều tôi, trưởng thành và hiểu chuyện hơn tôi nhiều. Chúng tôi cùng nhau từ thời đại học, đến khi học thạc sĩ rồi đi làm. Hiện tại trong công việc anh cũng rất giỏi.
Anh là một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, rất trọng tình cảm, trọng bạn bè, sợ nhất là mất đi, anh sẽ vì vài câu nói của người khác mà trách cứ bản thân mình. Tôi không hiểu, thật sự không hiểu tại sao anh lại như thế, nhưng tôi không có cách nào cảm nhận được những gì mà anh đã phải trải qua.
Dáng vẻ yếu đuối của anh, tôi đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu lần. Nhưng dù cho thế nào, đã yêu những điểm tốt nơi anh, thì cũng phải biết chấp nhận những khuyết điểm khác. Hơn nữa, tôi thật sự rất thương anh.
Anh không có người thân, vì vậy bố mẹ của tôi cũng chính là bố mẹ của anh, người nhà của tôi, cũng là người nhà của anh.
Năm sau, tôi chính thức bước sang tuổi 26. Chúng tôi sẽ kết hôn. Hôn lễ này có lẽ sẽ khác với những hôn lễ khác, bởi vì không có bố mẹ phía nhà trai, thậm chí họ hàng bên đó cũng sẽ không có, đến cả bạn bè cũng là bạn chung của cả hai. Anh rất buồn, bởi vì anh nghĩ rằng bản thân không cho tôi được một hôn lễ trọn vẹn, nhưng mà tôi thì thấy chẳng sao cả. Nhà chúng tôi mua nằm ở cùng một khu với bố mẹ tôi, anh nói như vậy thì tiện để anh chạy qua ăn ké.
Sau khi yêu nhau, mỗi dịp lễ tết anh đều đón cùng với gia đình tôi. Ban đầu anh rất ngưỡng mộ tôi vì tôi có một gia đình hạnh phúc vui vẻ, nhưng mà bây giờ anh đã học được cách cùng tôi tận hưởng sự ấm áp của tình thân, không còn tự xem mình là người ngoài nữa. Kể cả lúc chúng tôi đưa mẹ tôi đi dạo phố, người ta còn nghĩ chúng tôi là anh em. Anh ấy chính là con trai của mẹ tôi rồi.
Anh không có một gia đình hoàn chỉnh, thì phần đời còn lại tôi sẽ bù đắp lại cho anh.