3 giờ sáng cậu ấy toàn thân đầy máu và vết thương đến tìm tôi. Trời cũng quá tối rồi nên trèo cửa sổ vào phòng tôi. Tôi đang ngủ trên giường, cậu ấy dựa vào thành cửa sổ ở rất gần tôi nhìn ngắm ánh trăng cả đêm.
Lúc tôi lớp 11, bị một nam sinh tôi không thích bắt nạt (kiểu bắt nạt của nam sinh đó với tôi là kiểu biến thái, rất buồn nôn, rất đáng ghét, cho nên không viết ra vậy). Cậu ấy học ở một trường nghề cách chỗ tôi hai con đường, nghe người khác kể chuyện này rồi nhưng không có bất kì phản ứng nào. Qua mấy ngày sau đột nhiên cả người đầy máu và vết thương đến tìm tôi, tối đó cậu ấy đến tìm tôi cũng không nói năng gì, trực tiếp trèo cửa sổ vào phòng, tôi lúc đó cứ tưởng cậu ấy cũng giống như trước đây, đánh nhau với người ta nên cũng không hỏi gì. Chỉ giúp cậu ấy xử lý miệng vết thương rồi đi ngủ, đương nhiên cậu ấy không thể ngủ cùng tôi được, cậu ấy nhìn thấy được vẻ luống cuống của tôi, im lặng một hồi rồi cuối cùng cũng nói cậu ấy không muốn đi, muốn ngồi ở bệ cửa sổ cạnh giường tôi ngắm trăng. Sau đó tôi cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau tỉnh dậy đã không thấy cậu ấy đâu, cửa sổ thì đang mở, thoạt đầu tôi còn tưởng mình nằm mơ. Đến trường tôi mới biết thằng con trai bắt nạt tôi, tay đã bị chặt đứt, gãy xương đầu gối. Nhà thằng đó báo cảnh sát, mãi cho đến khi cậu ấy bị bắt tôi mới biết cậu ấy chính là người đánh hắn. Cậu ấy không có mẹ, ba thì từ rất rất lâu rồi không còn quan tâm gì đến cậu ấy nữa, rất nhanh sau đó cậu ấy bị kết án.
Sau đó cậu ấy ra tù trước hạn, mượn điện thoại của quản trại gọi một cuộc điện thoại cho tôi (cũng là cuộc gọi duy nhất). Tôi đi nguyên đêm từ Bắc Kinh về tìm cậu ấy, đó là lần gặp lại đầu tiên sau chừng ấy năm xa cách. Cậu ấy xách một cái túi màu đen, cao hơn, cũng ốm hơn rất nhiều, hôm đó lúc gặp ôm cậu ấy, tôi cảm thấy cậu ấy rất thân thuộc, cũng rất xa lạ.
Tôi hỏi bảo an của khách sạn mới biết trời vẫn chưa sáng cậu ấy đã rời đi rồi. Tôi ở lại nơi đó hai ngày đi tìm cậu ấy, nhưng vô vọng. Cậu ấy không có mẹ, không có người thân, ba thì từ lâu không biết đã đi nơi nào rồi, tôi đi đến đồn công an, cảnh sát nói với tôi cậu ấy đã rời khỏi rồi, không phù hợp đều kiện báo án mất tích.
Số điện thoại của tôi luôn không đổi, nhưng như vậy vẫn mất liên lạc, đến bây giờ đã 6 năm rồi. Mất liên lạc với cậu ấy là điều hối hận nhất của tôi từ lúc sinh ra đến bây giờ, những điều thắc mắc trong lòng tôi không có cách nào giải đáp, rất nhiều lời nói cùng không có cơ hội nói ra, nhưng có lẽ, cũng không cần thiết truy cứu đến cùng nữa.
Nghĩ lại thời khắc niên thiếu đó, việc mập mờ nhất chính là vào cái đêm đó, cậu ấy đã gần tôi như vậy, nhưng cậu ấy lại nói muốn đi ngắm trăng. Đó cũng chính là chuyện tôi hối hận nhất, đêm đó chúng tôi cách nhau gần như vậy, tôi lại không cùng cậu ấy ngắm trăng.